Tình Thầy Trò Trong Âm Nhạc: Những Người Nghệ Sĩ Truyền Lửa
Tháng 11 là tháng của tri ân, là lúc những người làm nghề giảng dạy lặng lẽ nhìn lại hành trình của mình. Với các nghệ sĩ – giảng viên thanh nhạc như Tiến sĩ, Nghệ sĩ Ưu tú Tân Nhàn, ca sĩ Phúc Tiệp và Lê Anh Dũng, đây không chỉ là dịp nhớ về những người thầy đã dìu dắt mà còn là khoảnh khắc soi lại chính mình – những người tiếp tục sứ mệnh truyền lửa trong âm nhạc.
Nhắc đến hai chữ “người thầy”, ánh mắt của NSƯT Tân Nhàn ánh lên niềm xúc động. Chị chia sẻ, ai cũng có một người thầy lớn để nhớ, để biết ơn và để noi theo. Nhưng trong môi trường nghệ thuật, mối quan hệ thầy trò đặc biệt hơn nhiều – giống như tình cha con, hơn cả một gia đình.
Trước khi trở thành Trưởng khoa Thanh nhạc của Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam, Tân Nhàn là cô sinh viên say mê ca hát, miệt mài học tập suốt hơn 10 năm dưới mái trường này. Thời gian ấy đã dạy chị nhiều bài học sâu sắc về giá trị của hai chữ “thầy – trò”.
“Ở học viện, thầy không chỉ truyền kiến thức mà còn kèm cặp từng hơi thở, từng nốt nhạc, từng cảm xúc trên sân khấu. Tình thầy trò vượt ra khỏi khuôn khổ giảng đường – đó là sự đồng hành, chia sẻ trong cả nghề nghiệp và cuộc sống,” chị nói.
Tân Nhàn nhớ về hai người thầy lớn của mình – Nghệ sĩ Ưu tú Lan Anh và cố Giáo sư, Nghệ sĩ Nhân dân Trung Kiên. “Cả hai thầy cô đều là chỗ dựa tinh thần lớn lao. Tôi từng khóc với cô Lan Anh, từng tâm sự với thầy Kiên như với cha mẹ mình. Từ họ, tôi học được cách sống, cách làm nghề bằng trái tim và biết trao ngọn lửa đam mê ấy cho học trò”.
Bài học lớn nhất mà Tân Nhàn nhận được là: “Là nghệ sĩ có giọng hát hay đã quý, nhưng phải biết sống có ý nghĩa – không ngừng học hỏi để cống hiến và truyền lại cho thế hệ sau”.
Từ khi làm người thầy, chị luôn giữ tâm niệm nối dài tinh thần ấy. Với chị, giảng dạy không chỉ là truyền nghề mà còn là hành trình chăm chút, lắng nghe và yêu thương: “Mỗi học trò đều là một đứa con tinh thần. Tôi thương các em như con, nhất là những bạn có hoàn cảnh khó khăn”.
Chị kể có lần một học trò bật khóc vì không thể tham gia liên hoan cùng lớp vì điều kiện kinh tế. Từ đó, chị quyết định không để học trò phải góp tiền cho các dịp sinh hoạt. Ngược lại, nếu có dịp, chính chị sẽ mời các em.
Có học trò từng định nghỉ học vì thiếu điều kiện, nhưng với sự động viên và niềm tin của chị, bạn ấy đã tốt nghiệp xuất sắc. “Điều học trò cần nhất đôi khi chỉ là niềm tin và sự động viên”.
NSƯT Tân Nhàn còn hỗ trợ học trò từ quê ra ôn thi, cho mượn nhà, tự tay mua tủ lạnh, đồ dùng và dạy miễn phí hoàn toàn. Chị tin rằng nếu các em có năng khiếu thì phải giúp, còn không phù hợp sẽ khuyên các em dừng lại vì âm nhạc đòi hỏi sự dấn thân thực sự.
Niềm hạnh phúc lớn nhất của người thầy theo chị là khi thấy học trò trưởng thành, sống tử tế và hạnh phúc. “Tình thầy trò giản dị lắm, không cần quà cáp, chỉ cần các em thành công là đủ”.
Ca sĩ – giảng viên Phúc Tiệp xem việc giảng dạy và biểu diễn là hai vai diễn song hành trong hành trình âm nhạc. Giảng dạy giúp anh kiểm tra kỹ thuật của chính mình, còn biểu diễn là bài học để chia sẻ với sinh viên. “Giảng viên thanh nhạc đối diện nhiều cá tính giọng hát khác nhau, đòi hỏi người thầy phải có nền tảng và sự linh hoạt”.
Phúc Tiệp nuôi dưỡng tình thầy trò bằng sự tận tâm và quan tâm đời sống tinh thần, định hướng nghề nghiệp cho sinh viên. “Nếu không có sự đồng cảm, người thầy không thể giúp trò trưởng thành”.
Dù công việc lặp lại, anh vẫn làm mới bài giảng với tác phẩm hiện đại để giữ chân và cảm hứng cho sinh viên. Sân khấu là nơi anh giữ ngọn lửa sáng tạo, chuẩn bị năng lượng để truyền cảm hứng giảng dạy.
Ca sĩ – giảng viên Lê Anh Dũng xem giảng dạy và biểu diễn là hai vai trò song hành giúp người nghệ sĩ duy trì sự rèn luyện và làm mới cảm xúc. Việc giảng dạy giúp anh giữ giọng hát chuẩn, còn biểu diễn giúp hiểu hơn về kỹ năng cần thiết trên sân khấu.
Lê Anh Dũng coi các học trò là những đứa con tinh thần và luôn nghiêm khắc với những ai thiếu nghiêm túc, đam mê. Anh cho rằng nghề hát đòi hỏi rèn luyện kỹ thuật và ý chí cao, vì giọng hát chỉ là món quà ban đầu cha mẹ sinh ra đã có.
Người thầy như người đưa đò, chỉ cần thấy học trò sống được bằng nghề, bằng đam mê là hạnh phúc lớn nhất. Tình cảm chân thành và sự quan tâm của học trò qua những tin nhắn, dù ít gặp lại, là niềm vui vô giá.
Cả ba nghệ sĩ đều đồng cảm rằng tình yêu âm nhạc luôn gắn liền lòng biết ơn với thầy cô và học trò. Người thầy không chỉ dạy kỹ thuật mà còn dạy cách sống, cách yêu và cảm thụ cái đẹp. Âm nhạc vang lên không chỉ bằng kỹ năng mà bằng trái tim.
Thiết kế bài viết: Minh Hoà



